Thế là mai lại được về Hà Nội...Dù lớn rồi mà sao vẫn như trẻ thơ mỗi khi về lại nơi ta đã cất tiếng khóc chào đời,nơi có bao kỉ niệm vui buồn tuổi ngọc.
Sáng mai thôi ta lại về mái ấm nơi đã in dấu những bước chân chập chững đầu tiên của kẻ giờ đây đã phiêu du khắp bốn phương trời...
Sáng mai thôi ta lại nhìn thấy nụ cười của mẹ,lại được ngắm nhìn cha,được lên chuyến tàu về lại tuổi thơ đầy kí ức một thời bồng bột dại khờ ôi
tuổi thơ yêu dấu,ơi Quê hương vốn là cái gì như thực lại như mơ...và luôn mở rộng vòng tay đón chờ ta trở lại...