Từ lâu nó vẫn biết rằng :
Ai cũng có một nỗi buồn
Ai cũng tồn tại một sự mềm yếu
Ai cũng có trong lòng phút giây cô đơn
Ai cũng có trong đời mình những điều không may mắn
Và không ai giống ai, nên tất cả luôn cần một chốn sẻ chia êm ả!
Nó cũng vậy mặc dù:
Nó luôn làm mọi người vui
Nó luôn cười tươi trong mọi tình huống
Nó luôn nói những lời lạc quan trong trẻo
Nó chẳng khi nào để ai nhìn thấy nó buồn!
Nhưng thực ra đôi lần:
Có người thấy nó cần 1 bàn tay để nắm
Có người đã nghe nó thốt lên câu: Ước gì!
Có người bắt gặp nó dõi mắt nhìn xa xôi theo nắng
Có người nghe nó hát: Ôi trái tim đã bay theo thời gian!
Rồi nó được nhận lại:
Một cái chân mang giày đá bay bàn tay nó đưa ra
Một cái nhìn lạnh lùng khi nó thốt lên lời ước
Một sự thờ ơ khi thấy nó dõi nhìn xa xôi
Một cái quay đi khi nghe nó hát
Không ai giống ai, nhưng nó chỉ cần 1 bàn tay để nắm! Vì nó nghĩ:
Khi đó nó bớt cô đơn vì nó thấy nó không phải một mình!
Khi đó nó bớt buồn vì những ngón tay sẽ xiết tan nỗi buồn đáng sợ kia.
Khi đó sự yếu mềm của nó sẽ được bàn tay kia đỡ dậy!
Hơi ấm dịu dàng sẽ làm điều không may mắn của nó nhỏ dần đi!
Nó không buồn vì điều nó nhận lại! Nó chỉ thấy giận bản thân mình sao cứ nghĩ mọi người đều giống như mình! Nó khóc.....!